Vương Thừa Chí sửng sốt một chút, rồi khóc trời than đất:
"Trời ơi đất hỡi! Thế đạo này còn có thiên lý hay không? Mao lão gia các ngươi không cho nhà ta đường sống, chúng ta nghĩ vậy thì đến Mao gia các ngươi mà sống, kết quả các ngươi không cho vào cửa! Chúng ta giờ nằm trên đường lớn cũng chướng mắt các ngươi sao?"
"Các ngươi thật sự là ức hiếp người quá đáng! Chúng ta nằm trên đường lớn cũng chướng mắt các ngươi, thiên lý ở đâu?!"
"Nhi tử nhà ta mệnh khổ quá! Thuở nhỏ nhà nghèo đến mức phải đào rau dại ăn, ngày nào cũng suy dinh dưỡng gầy như gà con, sau này gia cảnh khá hơn một chút, liền nghĩ đưa nó đi học, sau này không phải xuống ruộng làm lụng nữa, mười năm đèn sách khổ luyện, khó khăn lắm mới làm quan đó! Được Bệ hạ xem trọng, giao cho công vụ để làm."